Vét máu xong, Ôn Văn đi tới bên cạnh Vưu Hán, vẻ mặt quái dị nhìn đối phương.
Mặc dù khi đó khoảng cách khá xa nhưng giọng Vưu Hán rất lớn, Ôn Văn đã nghe thấy tiếng rống giận kia rất rõ.
Áo len bạn trai tặng....
Kia chẳng phải là...
Vưu Hán đột nhiên quay đầu sang, căm tức nhìn Ôn Văn, hiển nhiên là đã cảm nhận được ánh mắt của Ôn Văn.
Ôn Văn lúng túng lùi lại một bước: "Hey hey... người anh em, tới hôm nay tui mới biết bạn là người ấy đó, yên tâm đi, tui kín miệng lắm, sẽ không truyền ra ngoài đâu."
"Với lại, đồng tính mới là tình yêu chân chính, dị tính chỉ là chuyện nối dõi tông đường thôi, tui không kì thị gì đâu, ủng hộ bạn theo đuổi tình yêu chân thực."
Ôn Văn càng nói thì sắc mặc Vưu Hán lại càng đen, nắm đấm siết chặt, muốn đánh người.
Thật ra Ôn Văn không có ác ý, nhưng mọi người cũng hiểu được là anh có chút vấn đề nhỏ không đáng kể nên vạ miệng thiếu đánh cũng lá chuyện khó tránh.
Bộp ~!
Lâm Lộ nhảy tới vỗ nhẹ vào ót Ôn Văn, oán giận nói: "Nói gì đó, đừng nói lung tung, chị Vưu không phải kiểu mà ông nghĩ đâu."
Lâm Lộ đi tới, thân thiết ôm lấy cánh tay Vưu Hán.
Chị Vưu...
Ánh mắt Ôn Văn có chút tan rã.
Này không phải ý là... Vưu Hán là nữ à?
Lời nói đùa này... kinh khủng quá rồi đấy!
Từ diện mạo bên ngoài, có chỗ nào giống nữ chứ?
Ngũ quan oai phong, đầu bóng lưỡng, cơ ngực săn chắc lực lưỡng...
Lẽ nào phần cơ ngực hùng vị kia không chỉ hoàn toàn là cơ ngực?
Khó trách một người cao lớn cơ bắp như vậy cứ luôn mặc áo len hồng nhạt, nếu là nữ thì có thể hiểu được...
Sau khi mọi người rời đi, Ôn Văn vẫn còn suy nghĩ về vấn đề này, chuyện này mang tới kích thích thật sự hơi lớn.
Cho dù Lâm Lộ đột nhiên nói rằng mình là đàn ông thì Ôn Văn cũng không khiếp sợ như thế, đầu năm nay đàn ông thích mặc nữ trang không phải chuyện lạ.
Nhưng giống như Vưu Hán thì đúng là lạ...
Ôn Văn là loại người rất thích dùng não của mình cho những chuyện không liên quan.
Nếu không phải vẫn còn chút lý trí, Ôn Văn thậm chí còn muốn tung chiêu khỉ trộm đào tung quyền chộp thẳng đáy quần Vưu Hán để check xem rốt cuộc là nam hay nữ.
Cuối cùng Ôn Văn cũng quay trở về Hiệp Hội Thợ Săn, hành động vây quét vào ngày thứ ba đã thất bại, cả hiệp hội bị chìm trong trạng thái ngột ngạt.
Ôn Văn ngồi trên ghế, ánh mắt thẫn thờ nhìn trần nhà, đầu ngón chân nhịp nhịp làm chiếc ghế xoay tít, càng xoay càng nhanh, cứ hệt như một con quai.
Không giải quyết xong chuyện Cao Phỏng anh căn bản không có tâm tình làm việc.
Xoay xoay một hồi thì chỉ nghe bịch một tiếng, dưới ghế trực tiếp bật lên một cái ống thép!
"Ai nha má ơi!"
Ôn Văn bị chọt bay ra ngoài.
Anh bưng mông, ánh mắt tối tăm, hiện giờ ngay cả cái ghế cũng dám khi dễ anh à?
May mắn anh là người siêu năng, nếu là người bình thường thì chỉ sợ đã trực tiếp bị cái ghế này chọt chết rồi.
Hiệp Hội Thợ Săn lớn mạnh như vậy sao lạ không chịu mua ghế chất lượng tốt hơn chứ, sao lại dùng hàng kém chất lượng này?
Nhưng Ôn Văn lại không nghĩ tới, với tốc độ xoay tròn như vậy, cho dù là ghế tốt hơn thì cũng không chịu nổi...
Sau đó, Ôn Văn đen mặt xách cái ghế này tới tìm Lâm Triết Viễn tranh luận một phen, trực tiếp làm đồ đạc trong Hiệp Hội Thợ Săn thành phố Phù Dung Hà thay máu một phen...
Chuyện nhỏ nhặt thế này tạm thời không nhắc tới, Ôn Văn cầm vật bồi thường mà Lâm Triết Viễn cho mình... một hộp chocolate giá cả khá đắt, điều khiển một chiếc xe của hiệp hội, bắt đầu nương theo mùi hương đã ghi nhớ trước đó, thử truy lùng Nhan Bích Thanh.
Ôn Văn không thể ký gửi toàn bộ hi vọng vào Đinh Minh Quang, bản thân anh cũng nên cố gắng tìm kiếm.
Máu tươi chính là mùi hương nồng nhất, mỗi con vampire đều là kẻ săn đuổi máu trời sinh.
Lái xe tới chỗ không người, Ôn Văn nhảy lên nóc xe, hít sâu một hơi rồi phát ra tiếng rít trầm thấp.
Sóng âm quái dị theo một phương thức khó hiểu truyền ra một khoảng rất xa, sau khi tiếng rít phát ra, cả khu gần đó trở nên ầm ĩ.
Chỉ có điều loại ầm ĩ này, nhân loại không nghe thấy được.
Đợi hơn mười phút thì khoảng trăm con dơi lớn nhỏ từ trên không trung bay xuống, lượn vòng xung quanh người anh, nhiều dơi bay lượn như vậy tạo thành những cơn gió nhẹ làm vạt áo Ôn Văn nhẹ nhàng lay động.
Đây là năng lực thu được sau khi Đào Thanh Thanh thăng lên cấp tai hại, điều khiển dơi.
Năng lực này có thể trực tiếp sử dụng trong khi dùng thể chất vampire, không chiếm dụng một ô năng lực.
Đây cũng là lần đầu tiên Ôn Văn sử dụng năng lực này, sau khi dùng rồi thì anh đứng ở vị trí cao hơn đám dơi để dễ dàng ra lệnh cho chúng.
Ôn Văn dùng ngón tay chấm chút máu của Nhan Bích Thanh, sau đó đưa tới, trầm giọng nói: "Nhớ kỹ mùi này, tìm nó!"
Đám dơi bay tới gần Ôn Văn, ngửi ngửi mùi máu tươi rồi bay tứ tán.
Đám dơi lượn hết khắp ngóc ngách thành phố, tìm kiếm mùi hương quen thuộc, tới tận khi nào Nhan Bích Thanh bị bắt.
Trước đây khi vampire Galil đánh úp Ôn Văn, hắn cũng nhờ vào năng lực này để tìm kiếm Ôn Văn.
Sau khi phái ra số dơi mình sở hữu, Ôn Văn ngồi trên mui xe chờ đợi tin tức mà đám dơi mang về, có chúng giúp đỡ, tự mình đi tìm là không cần thiết.
Ngoại trừ điều khiển dơi, Đào Thanh Thanh còn một năng lực mới, năng lực này phải đặt vào nhẫn thì mới dùng được.
Năng lực này tên là chuyển hóa vampire!
Sau khi trở thành vampire cấp tai hại, Đào Thanh Thanh có được năng lực chuyển hóa người bình thường thành quỷ hút máu!
Có điều, chuyển hóa vampire cần tiêu hao rất nhiều, sau khi chuyển hóa thì năng lực sẽ suy giảm trong một khoảng thời gian ngắn, vì thế Ôn Văn không có ý định dùng chiêu này.
Nhưng anh có thể dùng năng lực này theo một kiểu khác.
Muốn chuyển hóa quỷ hút máu, trước tiên cần phải thay đổi tính chất của máu nhân loại, sau đó chuyển máu của quỷ hút máu vào để tiến hành đồng hóa.
Quá trình chuyển máu này sẽ tạo thành tổn thương rất lớn đối với vampire, đó cũng là nguyên nhân vampire sẽ không dễ dàng mở rộng hậu duệ.
Nhưng nếu chỉ làm hỏng máu mà không chuyển máu vào thì nó sẽ là một loại chất độc có lực sát thương cực mạnh.
Ôn Văn đặt tên cho năng lực này là Máu Độc!
Đợi khoảng mười phút thì trong góc truyền tới chút động tĩnh.
Sắc mặt Ôn Văn trở nên vui vẻ, sau đó lại nhanh chóng trở nên âm trầm, đó không phải động tĩnh của đám dơi.
Quả nhiên, một bóng dáng rất giống Ôn Văn từ trong góc bước ra, cười híp mắt nhìn Ôn Văn.
Ôn Văn thờ ơ nhìn Cao Phỏng, mỉa mai: "Không phải mày nói trong vòng năm ngày sẽ không ra tay à, sao mày lại cứu Nhan Bích Thanh?"
"Tao không chủ động tiếp xúc hắn, cũng không đuổi hắn rời khỏi thành phố Phù Dung Hà, đây mới là nguyên văn lời tao đã nói."
Cao Phỏng mặt không đỏ tim không đập nhanh lắc đầu nói: "Quả thật tao đã cứu hắn, nhưng tao không tiếp xúc với hắn, đến bây giờ hắn vẫn chưa biết tới sự tồn tại của tao."
"Ờ, quy tắc nằm trong tay mày, có lắt léo thế nào cũng được, vậy sao mày lại tới tìm tao?" Ôn Văn khinh thường hỏi.
"He he, thành phố này lại có thêm thứ thú vị, tao không biết mày có phát hiện không, dù sao thì tao cũng chú ý rồi, sau khi chết thúc trò chơi của tao với mày, tao sẽ rời khỏi thành phố này, nhưng một ngày nào đó, tao sẽ lại tới tìm mày." Cao Phỏng cười hì hì nói.
"Lời này của mày giống như lũ nít ranh tuyên bố chủ quyền món đồ chơi của mình vậy." Ôn Văn dốc hết sức châm chích.
Cao Phỏng cười híp mắt biến mất trong không khí: "Tùy mày, mày nói thế nào thì thế ấy đi..."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo